Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

không đề


Sáng nay hắn dậy thật sớm để đến cơ quan, công việc thì vẫn vậy đi sớm cũng chẳng để làm gì nhưng hắn thích vậy. Trời chợt mưa, ngồi một mình trong căn phòng, nhìn ra cửa sổ, ngoài trời đang mưa, mưa đưa hắn vào dòng suy nghĩ vẩn vơ ấy để rồi hắn chợt nở một nụ cười lạ lẫm, chỉ hắn mới có thể hiểu được...  Một ngày mệt mỏi vì công việc, một ngày không có những tiếng cười khúc khích, không có những ánh mắt tràn ngập yêu thương...
Hắn ngồi nhìn mưa, từng giọt ngắn, dài miên man, tí tách vỡ tan trên mặt đất ẩm ướt. Gió mang cái hơi lạnh nhè nhẹ của mùa đông…. mưa gợi cho hắn nhiều nỗi buồn, bật yahoo hôm nay không một dòng comment của bạn bè, tràn ngập nỗi buồn mêng mang, có lẽ trời vì mưa hay vì cái gì khác nữa./.
Khi ngắm mưa hắn vẫn thường đắm chìm trong cái suy nghĩ mông lung, và để tâm hồn mình trôi đi bất tận như cách mà hắn thường làm. Và mưa lúc nào cũng buồn như vậy... mưa làm người ta liên tưởng đến sự cô đơn, muộn phiền. Đã nhiều năm rồi mà, mọi thứ đã để lại phía sau. Những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ yên nay lại trở về, nhắc thật nhiều những chuyện đã qua... Mưa dễ làm hắn buồn, mưa đưa hắn vào cảm giác lạnh lẽo, cô đơn. Mưa đưa hắn vào những dòng suy nghĩ của quá khứ, của hiện tại…...
Tự nhiên trong lòng cảm thấy chông chênh, cảm thấy buồn vì những điều hời hợt xung quanh...Liệu bao giờ mới có cảm giác chân thành, muốn được thực sự dựa dẫm vào ai đó lúc này, muốn được quan tâm yêu thương...nhưng mọi thứ còn có vẻ quá xa vời với hắn quá..
Hắn đã thay đổi thật rồi, cứ trách sao cuộc sống quá dễ phôi pha, nhìn lại mình là người khác xưa nhiều nhất... Mưa của tháng ngày qua có khác bây giờ không?
Tự nhiên hôm nay hắn lại nghĩ thật nhiều, đã lâu không suy nghĩ nhiều thế này, đã lâu không muốn hoài niệm nhiều, không muốn buồn, không muốn nhớ, không muốn bận lòng vì bất cứ điều gì. Đôi khi hắn tự hỏi mình như thế từ bao giờ nhỉ? Cũng đã rất lâu không viết nổi một lá thư...không đọc thơ, không viết blog nữa. Cứ sợ quá để tâm về một cái gì đó, về một ai đó, sẽ lại phải thêm một nỗi buồn. Không đủ can đảm thân thêm một người bạn mới, hắn sợ mình lại tổn thương thêm một lần nữa, và cũng có thể hắn đã quá vô tâm với cuộc sống xung quanh mình…… hắn nhớ bạn hắn đã từng nói.
"Có lẽ ta sợ sự đổi thay, sự biến động, ta sợ ta không giữ chân nổi người mình yêu! Và sợ một ngày nào đó, một giây phút nào đó, sẽ lướt qua nhau như những người xa lạ...Và đôi khi, ta sợ sự quá khách sáo từ người yêu, sợ sự vô tâm hợi hợt trong tình yêu mà người ta đã dành cho dành cho mình. Có lẽ đúng hơn là ta sợ những lời nói dối, sợ cảm giác trái tim thắt lại khi biết một sự thật nào đó…Ta sẽ đau, đau biết nhường nào!''
Và hắn nhớ, nhớ một người mà hắn mới quen mặc dù hắn chẳng biết gì về người ấy, nhưng hắn thây cuộc đời hắn bình yên hơn khi nói chuyện với người ấy, hắn luôn có cảm giác lo lắng cho người ấy, và sợ rằng cuộc đời này sẽ làm tổn thương người ấy thêm một lần nữa. Hắn thấy mình thật ngốc, mà hắn ngốc thật chứ còn gì nữa vì ở đời này làm gì có ai lại lo lắng cho một người mà mình không nhìn thấy bao giờ. Hắn đã thôi không nghĩ về điều đó nữa bởi cảm giác yêu thương sao thật quá mong manh...Và cũng thật dễ vỡ.. Cứ xây thật nhiều bức tường xung quanh mình để rồi cố gắng không làm tổn thương ai nhưng chính mình lại là người tổn thương nhiều nhất...buồn nhiều nhất...


Ngoài trời vẫn mưa, tới giờ hắn mới nhận ra một điều, khi hắn buồn thì trời lại đổ mưa, thật kì lạ… Hôm nay, hắn thấy mình thật yếu đuối./.

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Đêm lạnh

Đêm nay Hà Nội chìm trong mưa...


Người hỡi, giờ đây còn mình anh cô đơn giữa đêm hoang lạnh
Nhịp chân rơi trong đêm thâu không gian quanh đây nhũng mong sầu
Nhìn lên ánh sao thầm mong em bên anh cũng như hôm nào
Cuộc tình sao trôi qua nhanh
để giờ đây ta bao nỗi hiu quạnh

Ngày đó còn nhau, tình ta vút lên trời cao,
Trên vòm cây tình như áng mây, nhẹ bước phiêu lãng
Đã qua rồi giấc mơ xưa,
Tình yêu đó với dĩ vãng trôi nhạt nhoà
Người như cánh chim mờ khuất
Lạc về phương nao xa xôi cuối chân mây

Giữa đêm lạnh, buốt vai anh
Lòng tê tái nhớ phút ấm êm hôm nào
Chợt nghe đâu đây có tiếng chim kêu đàn giữa mây ngàn
.....

Ngày đó còn nhau, tình ta vút lên trời cao,
Trên vòm cây tình như áng mây, nhẹ bước phiêu lãng
Đã qua rồi giấc mơ xưa,
Tình yêu đó với dĩ vãng trôi nhạt nhoà
Người như cánh chim mờ khuất
Lạc về phương nao xa xôi cuối chân mây

Giữa đêm lạnh, buốt vai anh
Lòng tê tái nhớ phút ấm êm hôm nào
Chợt nghe đâu đây có tiếng chim kêu đàn giữa mây ngàn