Đêm nay anh vẫn sẽ hồi tưởng lại về những ký
ức mà chúng mình đã trải qua, đã có biết bao những kỷ niệm vui buồn mà mình đã
rất hạnh phúc khi bên nhau, khoảng thời gian mình đã có nhau ở Thái Nguyên,
những ngày anh về nhà em ở Thái Bình, ăn những bữa cơn gạo mới đạm bạc mà cho
đến bây giờ chưa bao giờ anh được ăn những bữa ăn nào ngon hơn như thế, uống
nước lá chè xanh mà mẹ và em nấu. Rồi chuyện anh và em cào thóc chạy mưa nữa
những chuyện như vậy cả đời anh sẽ không bao giờ quên được em à.
Không biết bao nhiêu đêm ký ức về em cứ hiện
về bên anh, không biết em có như anh không. Anh đang cố xóa bỏ những ký ức vui
buồn bên em nhưng anh càng cố sóa bỏ thì em cứ quanh quẩn bên anh. Anh đã lao
đầu vào công việc để cố quên em nhưng em biết không chẳng còn hình bóng em bên
cạnh thì đâu còn gọi là niềm vui và hạnh phúc nữa. Chắc có lẽ là do duyên phận,
mình có duyên nhưng không có phận. Và anh sẽ phải học cách chấp nhận, chấp nhận
sẽ không có em đi cùng anh đến cuối cuộc đời.
Anh biết suốt cuộc đời này anh không thể
quên được em! Vì tình yêu anh dành cho
em là mãi mãi, tâm trí anh, trái tim anh luôn thuộc về em. Nếu bây giờ anh có
yêu một người nào khác thì anh biết đó chỉ là lấp chỗ trống thôi. Từ sâu trong
trái tim anh vẫn mong được quay về bên em. Anh vẫn luôn chờ đợi em! Nếu thật có
kiếp sau, anh xin mình sẽ mãi ở bên nhau và ngàn kiếp sau nữa cũng thế, em nhé!
Anh hạnh phúc
vì từng có em. Em đã mang đến niềm vui và hạnh phúc cho anh nên chắc chắn em
cũng sẽ nhận được điều đó và còn nhiều hơn nữa. Một lần nữa, cho anh được cảm
ơn em, người "yêu" của anh! Tình yêu của anh trái tim anh luôn dành
cho em, nhưng sự chia xa này khiến anh cảm thấy mình mất mát quá lớn.
Người ta
thường nói, yêu là có thể hy sinh cho người mình yêu, chỉ cần người đó cảm thấy
hạnh phúc, có lẽ anh yêu em quá nhiều.
Anh không biết mình đón nhận tình yêu của em, hay anh đã trao nó cho em nữa,
bởi chúng ta đã có thời gian hạnh phúc bên nhau, anh biết rằng anh đã đánh mất
tất cả. Tất cả là tại anh phải không em, em biết không khi không còn có em, anh
trở nên trống rỗng , xa lạ với chính mình. Nếu thời gian có quay trở lại thì
anh vẫn mong muốn được quay trở về bên em.
Đêm nay thật
là một đêm thật buồn đối với anh, khi anh viết những dòng này có lẽ em đang ngủ
và em sẽ không bao giờ biết được anh đang gửi nỗi nhớ em vào trang viết. Bởi em
không bao giờ đọc được nó, sẽ không bao giờ, bởi nó không thuộc ngôn ngữ của
em. Nhưng anh nhớ và muốn giãi bày nỗi nhớ, hãy hiểu cho anh. Anh xin lỗi vì
anh vẫn còn yêu em! Anh xin lỗi hãy cho anh nghĩ đến em, hãy cho anh nhớ đến em
lần cuối cùng em nhé! Vì anh sợ anh sẽ không bao giờ anh nhớ em nữa, anh sẽ đi
tìm lại con đường sống cho riêng anh, sẽ không vướng bận đến quá khứ.
Đã bao đêm
anh nhìn lên bầu trơi đầy sao và nghĩ anh đã khắc lên bao nhiêu ngôi sao chữ
"nhớ em", nhưng nỗi buồn của anh cũng không thể làm phai được hình
ảnh em trong tâm trí. Ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như tình cảm của anh, như
ánh mắt luôn kiếm tìm bóng hình em.
Khi bước đến
thế giới này, mỗi người đều có sẵn một con đường của riêng mình. Con đường ấy
dài hay ngắn, tốt đẹp hay u ám, không ai biết trước được. Mỗi bước chân ta đi
qua, là một ký ức, một khoảng thời gian in dấu trong đời. Vì thế, hôm nay, anh
quyết định bước đi tiếp trên con đường của mình, sau một thời gian dài dừng
chân nghỉ mệt để rồi ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ. Trên đoạn đường
anh đi đã in thêm đôi dấu chân em, em đến mang theo một làn gió mát thổi bay
những chiếc lá khô đang ngủ yên, khiến nơi ấy bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô
cùng. Anh đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng em đi mãi, đi mãi về phía cuối
đường. Nhưng giấc mơ của anh không có thật! Anh sẽ nói lời chào tạm biệt với
đoạn đường tràn ngập kỷ niệm đẹp nhưng cũng rất đau thương và tạm biệt dấu chân
của em. Khi anh quay lưng lại, anh biết mình sẽ cũng xa em hơn nhưng anh sẽ lưu
hình ảnh ấy vào một nơi thật kín trong tim mình.
Tình cảm ngày
nào anh dành cho em, anh sẽ chôn thật sâu, thật sâu vào tận đáy lòng, để trái
tim mình được ngủ yên. Nếu tim có thể nói, chắc tim sẽ trách anh nhiều lắm em
ạ. Nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi tim thật nhiều vì anh đã để em vào
quá khứ. Nơi đây, vẫn còn đủ gần để anh một lần nữa có thể hướng theo em và
nhìn thấy con đường của em, em vẫn đang đi, đang hướng về phía trước.
Cất bước đi,
là anh không còn nhìn thấy em nữa. Cất bước đi, giữa em và anh còn lại gì nhỉ?
Anh nhớ, mình còn một lời hứa. Dù anh biết điều đó rất hoang đường, dù biết
mình rất ngốc nhưng anh vẫn muốn tin rằng: Quay lưng lại con đường của anh vẫn
thênh thang chờ anh tiếp tục hành trình của mình. Con đường của anh, hướng anh
đến một cuộc sống không còn cô đơn nữa.có một chút gì đó có thể gọi là xót xa?
Nhưng kể từ nay, anh biết mình cần đi về phía trước. Một lần cho mãi mãi. Bước
đi, có bao giờ nhẹ nhàng, thanh thản khi phải bước ra khỏi cuộc đời của ai đó
không? Dù trong lòng vẫn tự hỏi: Em có còn yêu anh không?
Và em có phải là một nửa của anh ?
Bước đi,
không phải để anh rũ bỏ tất cả mà anh biết anh đang vun đắp tình yêu cho kẻ
khác, mà cũng không phải là anh trốn chạy mà đang tìm cho mình một lối thoát,
một lối đi riêng, cũng có thể là anh yếu đuối, nhưng để trong lòng được bình
yên, được nhẹ nhàng và nguyên vẹn. Bước đi không cần em phải giữ lại dù anh
biết rằng anh đang rất cần em. Và anh biết tình yêu anh dành cho em luôn chân
thành, bỏng cháy. Bước đi, không phải anh không yêu em bằng tình yêu chân thật
mà để em hiểu rằng trong tình yêu không có sự sẻ chia, nhưng không có nghĩa là
giẫm đạp lên tất cả những gì anh và em đã có, cho dù em không muốn giữ nó. Bước
đi! Anh phải trả em về với niềm vui của em, trả em về với vùng quá khứ của em.
Dù anh không muốn.
Bước đi! Để
nhìn lại mình sau những tháng ngày đã qua, anh biết anh đã làm em tổn thương
quá nhiều? Dù lòng mình trống trải nhưng ai đó đã được lấp đầy vào khoảng trống
của anh đối với em. Anh sẽ cố bước thật nhanh để em có thời gian và sự lựa
chọn, nghĩ suy và biết rằng anh không còn yếu mềm nữa. Bước đi để khi gặp lại
em, ta sẽ chẳng còn là gì của nhau nữa dù vùng trời kỷ niệm trong trái tim kia
đã quá bi thương và để thấy rằng ngoài anh ra em vẫn còn rất cần cho một ai đó
tốt hơn anh.
Bước đi, để tình yêu
anh còn mãi, không nhạt nhòa dù chẳng thể đến với nhau. Bước đi, bằng đôi chân
mệt mỏi dẫu rất cần bàn tay em nâng đỡ nhưng anh vẫn không thể làm thế. Bước đi
anh sẽ không nói với em rằng anh yêu em như thế nào? Cho dù trong lòng anh rất
muốn nói...! Thôi anh sẽ bước đi để em không nghĩ đến anh! nhưng anh sẽ mãi
nghĩ, nghĩ mãi về em! Anh yêu em và anh sẽ không bao giờ quên được em.
Chia sẻ với bạn những tâm tư, những xúc cảm thật đầy. Nhớ mãi về một cái gì đó k thuộc về mình k hẳn là đã tốt, nhưng đôi khi lưu giữ những mảng màu của ký ức giúp ta biết yêu thương và trân trọng hơn hiện tại.
Trả lờiXóaTớ k biết nói gì, chỉ lặng lẽ đọc những trải lòng của bạn. Mong bạn luôn hạnh phúc, bình an, nhóc con luôn khỏe mạnh... Tớ vẫn nhớ đến bạn.
bài hát này hay thật đấy!
Xóa