Thứ Năm, 30 tháng 5, 2013

Mưa:


Mấy hôm nay mưa nhiều, hắn thích mưa và đôi khi với hắn mưa là những gì êm đềm nhất. Mưa càng to hắn càng muốn hòa mình vào vào cơn mưa. Hắn thích đi dưới mưa để từ từ cảm nhận những giọt mưa ngấm qua lớp quần áo chạm nhẹ vào da hắn cho đến khi hắn thấy lạnh, đôi môi cắn thật chặt để cơ thể hắn không run lên, hắn cố che đậy để không ai biết mình đang lạnh cũng như hắn đã che đậy những lỗi buồn không thể cùng ai chai sẻ, những lôi buồn không đầu, không cuối, không thành tên nhưng rất thật. Mưa như tưới mát cho trái tim đã khô cắn trong hắn, đi dưới mưa hắn có cảm giác bình yên đến lạ kỳ...

Mưa lạnh! Hắn ước được nắm bàn tay người ấy thật chặt vào những khi như thế này, hắn muốn nhận được một cái ôm từ phía sau để hắn thấy trong cuộc đời này còn có một người cần tới hắn. Nhưng tất cả chỉ là sự im lặng... im lặng đến nao lòng...


Xòe tay ra cho tôi mượn một lát...
Đã lâu lắm rồi không được lắm tay ai
Có ai không cho tôi tạm một bờ vai
Tôi buồn thật chiều nay tôi muốn...

Mưa làm hắn nhớ, nhớ tất cả những điều đã trải qua trong quá khứ, có biết bao nhiêu điều để nhớ, bao điều để quên, mưa như cuốn trôi từng dòng ký ức trong hắn mà không hề hối tiếc.
Mưa mang đi những nỗi buồn trong hắn để ngày mai hắn lại bước đi thật mạnh mẽ trong cái cuộc đời đầy dối trá và bon chen này, hắn muốn lòng mình được bình yên, hắn muốn mưa cuốn trôi đi những gì là của quá khứ, mưa mang đi những bụi, những vướng bận trong trái tim nhỏ bé của hắn.
Ngày mai, nắng sẽ về và cuộc sống mới lại bắt đầu, hắn biết không có cơn mưa nào là mãi mãi, nắng sẽ về và hong khô tất cả!

P/s: Thích nhất là đoạn này trong bài hát: Cry on my shoulder.
Em có thể chạy chốn nhưng không thể chốn mãi....
Qua những cơn bão lòng và đên dài đơn độc...
Khi đó anh sẽ cho em thấy đó là định mệnh...
Vẫn còn nhiều thứ tốt đẹp trong cuộc sống mà không cần phải mua...
Nhưng mà nếu như em muốn khóc...
Hãy tựa vào vai anh mà khóc...
Nếu cần một ai đó quan tâm đến em...
Nếu en cảm thấy buồn....Và tim em nhưn lạnh giá....
Anh sẽ cho em thấy những gì tình yêu có thể làm....

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Vì sao anh yêu em


Và câu trả lời sau đó của anh là: “Khi yêu thì làm sao mà mình biết tại sao mình yêu, nhưng có một điều làm anh cứ nghĩ mãi, chắc là em không biết được đâu vì em không nhìn thấy anh thường hay mỉm cười mà không biết được vì sao mình cười, tại em đấy ngốc à; em đã cho anh một cảm giác như mình vừa phát hiện một điều gì đó rất đặc biệt và vô cùng có ý nghĩa đối với với anh…

Yêu em…, chỉ cần được nhìn thấy em cười mỗi khi anh nói một câu nào đấy khiến em vui, hay là những câu em hay trách móc anh khi anh đi rầm mưa, những comment hay những tin nhắn nhắc nhở em để lại cho anh trên blog hay điện thoại vào mỗi buổi sáng, những khoảnh khắc ấy anh cảm nhận được hạnh phúc rất gần! Và khi đó anh biết vì sao anh yêu em…

Yêu em…, là niềm vui xen lẫn niềm tự hào mỗi khi em có chuyện gì buồn người đầu tiên em nghĩ đến là anh,  Anh tự hào vì anh biết có tin tưởng ở anh rất nhiều em mới nói với anh những trải lòng của em, những lần như thế em có biết không anh chỉ muốn được nắm lấy bàn tay em, ôm em vào lòng và nói “mọi chuyện rồi cũng qua thôi em à”. Và khi đó anh biết vì sao anh yêu em…

Yêu em…, là mỗi ngày anh nhớ; nhớ ánh mắt em, nhớ nụ cười hiền dịu và em biết không mỗi ngày trong anh là cả một niềm vui lớn, anh thấy mình yêu đời hơn, chững chạc và trưởng thành hơn, niềm vui, niền hạnh phúc ấy càng lớn hơn khi anh biết bên mình luôn có một người dõi theo, sẻ chia với anh những buồn vui trong cuộc sống còn nhiều những nhọc nhằn lo toan này...
Yêu em…là còn rất nhiều điều anh muốn nói, nhưng anh không nói cho em biết đâu, hãy để cho anh được giữ cho mình những cảm nhận của riêng anh về em, và hãy để cho anh mãi được quan tâm và lo lắng cho em mỗi ngày như bây giờ. Hãy để anh là chiếc vỏ ốc của em để em có thể nghe anh thì thầm và kể chuyện cho em về những buồn vui trong cuộc sống này…em nhé…

Cám ơn em người con gái mà anh yêu, cám ơn em vì đã cho anh biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là được yêu thương, và sống để yêu thương cho dù thời gian, không gian và khoảng cách có thể chia xa anh và em; nhưng anh có niềm tin mãnh liệt rằng chúng ta sẽ làm được điều mà mình muốn làm. Hãy cùng anh nghĩ về một tương lai, một cuộc sống tốt đẹp hơn em nhé, nơi đó sẽ có anh, có em và các con của chúng mình………



P/s: Lời bài hát chẳng thấy vần chút nào nhưng rất hay và ý nghĩa
Hãy nhìn vào mắt anh - em sẽ thấy
Em có ý nghĩ thế nào với anh
Hãy lần tìm trong trái tim em - trong tâm hồn em
Và khi em tìm thấy anh thì em không cần phải tìm nữa
Đừng bảo anh rằng điều đó không đáng để cố gắng
Em không thể bảo anh rằng điều đó không đáng để hi sinh
Em biết đó là sự thật
Mọi điều anh làm - anh làm là vì em
Hãy nhìn vào tim anh - em sẽ nhận ra
Không có gì che giấu ở đó cả
Hãy chấp nhận con ngừơi anh - nhận lấy cuộc đời anh
Anh sẽ trao tất cả - anh sẽ hi sinh
Đừng bảo anh rằng điều đó không đáng để chiến đấu
Anh không thể chịu nổi - anh không còn muốn gì hơn nữa
Em biết đó là thật mà
Mọi điều anh làm - anh làm là vì em
Không có tình yêu nào như tình yêu của em
Và không ai khác có thể yêu nhiều hơn
Không có nơi nào - trừ phi em ở đó
Suốt thời gian - suốt không gian
Đừng bảo anh rằng điều đó không đáng để cố gắng
Anh không thể chịu nổi - anh không còn muốn gì hơn nữa
Anh sẽ chiến đấu vì em - anh sẽ dối trá vì em
Chấp nhận khốn khổ vì em - ừ, anh sẽ chết vì em
Em biết điều đó thật mà
Mọi điều anh làm - anh làm là vì em


Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Kẻ đi tìm tình yêu



Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ không thấy
Tình yêu của tôi ơi? Em là ai vậy?
Sao để tôi tìm, tìm mãi tên em.






Chiều dần buông, thành phố vào đêm
Sân cỏ, đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi, hay họ không biết
Nửa của mình hay nửa của ai?

Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Và có thể suốt đời tìm không thấy
Nên chẳng còn em, tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của mình



Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu thì chỉ một
Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào phải của mình đâu





Không phải của mình, chẳng phải của nhau
Thì thượng đế ơi, đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết đau khổ hay vui sướng
Là đúng sai trong tim nửa của mình


Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể trên đời này đâu có
Em cũng đi tìm, tìm tôi như thế
Chỉ có điều chưa nhận ra nhau.

P/s: Lời bài hát này dịch riêng cho "ngốc" (Mình về vội không kịp sửa, "Ngốc sửa lại nhé")


Anh không biết nhưng anh luôn tin rằng
Có những điều gì đó thật ý nghĩa
Và em khiến anh trở nên tốt hơn
Anh yêu em từng ngày
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng những giấc mơ đó đã thành hiện thực
Nhưng em chỉ cho anh thấy những gì họ đã làm
Em biết rằng anh đã nhận ra được điều gì đó mới lạ
Anh yêu em từng ngày
Bởi vì anh tin đó là định mệnh
Chúng ta chẳng thể nào kiểm soát được (Anh có biết đó là do em làm?)
Và em sẽ chẳng bao giờ thật sự sống cho đến khi em yêu
Với cả trái tim và tâm hồn mình
Đó là một mối dây liên hệ cảm xúc khi anh cảm thấy buồn tủi
Đó là một nụ cười khi anh hờn dỗi
Tất cả những điều nhỏ bé mà anh có
Anh yêu em từng ngày
Anh yêu em từng ngày, từng ngày anh luôn yêu em
Bởi vì anh tin đó là định mệnh
Chúng ta chẳng thể nào kiểm soát được (Anh có biết đó là do em làm?)
Và em sẽ chẳng bao giờ thật sự sống cho đến khi em yêu
Với cả trái tim và tâm hồn mình
Nếu anh ngỏ lời, em sẽ đồng ý chứ?
Cùng nhau, chúng ta là một tình yêu đẹp nhất
Anh biết mình thật hạnh phúc
Anh yêu em từng ngày
Anh sẽ trao em những điều tuyệt vời nhất mà anh có
Và từng ngày anh luôn yêu em





Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Khoảng lặng trong mưa


Trời đổ mưa, những cơn mưa đầu mùa hạ, hắn thấy lạnh, thấy cô đơn, hắn không thích cảm giác này. Mở blog của một người đọc những dòng commemt tự nhiên hắn thấy buồn. Hắn thấy mình như rơi vào một khoảng lặng mà chính hắn cũng không hiểu nổi. Phải rồi; đôi khi con người cần một khoảng lặng để nhận ra mình đã có những gì, đang có và sẽ mất những gì.
Hắn lấy xe phóng ra ngoài mưa, hắn thấy mình như chiếc thuyền trôi mênh mang, vô định, không biết đâu là bến, nơi nào là bờ, và nó cứ thế trôi đi, không cần biết nó có ra được biển lớn hay sẽ bị nhấn chìm bởi một khúc sông chảy xiết nào đó.

Hắn thấy sống mũi cay cay, có cái gì đấy chảy ra từ mắt của hắn hòa lẫn với nước mưa chảy dài trên má hắn, hắn tự nhủ “mình khóc à” mà khóc vì cái gì chứ nhỉ, hắn không nhớ lần cuối cùng hắn khóc là khi nào nữa. Cuộc đời đã dạy hắn biết yêu thương nhưng chính cuộc đời cũng cho trái tim hắn biết chai lì với cuộc sống này, chai lì đến mức thành vô cảm với chính bản thân của hắn có lẽ vì thế mà hắn không còn biết đến giọt nước mắt của mình còn có vị mặn không nữa, đã biết là như thế sao mà hắn vẫn rơi nước mắt nhỉ hay là trái tim của hắn không phải đã quá chai lì và khô cằn như hắn nghĩ.
Đã lâu lắm rồi hắn mới có một khoảng lặng để suy nghĩ, để biết được hạnh phúc sao đơn giản mà nhọc nhằn, một khoảng lặng để biết mình còn có một mục đích bước tiếp.....


Bất chợt hắn muốn gọi cho người ấy, muốn lại được nghe cái giọng nói nhẹ nhàng bên đầu dây kia. Nhưng lòng tự ái không cho hắn làm vậy, niềm kiêu hãnh đánh lùi những điều hắn muốn làm. Và hắn biết được rằng có cố mấy thì cũng chỉ nhận được sự thương hại không hơn không kém. Hắn không muốn mình bị thương hại và cũng không muốn ai phải suy nghĩ về hắn.


Hắn không biết đến bao giờ nỗi nhớ trong hắn nguôi ngoai, đến bao giờ thì tình yêu trong hắn dành cho người ấy phai nhạt. Chỉ biết là sẽ chẳng bao giờ hắn nói yêu người ấy nữa. Bởi hắn biết rằng người ấy sinh ra không phải dành cho hắn… Hắn sẽ chờ, chờ đến một ngày hắn sẽ quên.  “một ngày nào đó, ta có thôi hết yêu người?”

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2013

Bát mỳ cuối năm


Người Nhật Bản thường có phong tục đêm cuối năm, trước giờ Giao Thừa, thường cùng gia đình đến một quán mì ưa thích, mỗi người ăn một Bát mì truyền thống như để cùng nhau ôn Cố tri tân. 21 đêm Giao thừa, quán Mì của ông bà Bắc Hải Đình đã hết khách, họ chuẩn bị đóng cửa, chuẩn bị cho Lễ tất niên của nhà mình... Tiếng chuông gió trước cửa vang lên, ông ra mở cửa : Một người phụ nữ trung niên với hai cậu bé khoảng 10 và 7 tuổi, trông họ thật lam lũ, ngập ngừng xin phép bước vào. Sau khi xếp cho họ ngồi trước bàn, ông chủ quán chờ đợi. Người phụ nữ bối rối : Ông bà có thể cho mẹ con tôi bát mì được không ? Hơi ngạc nhiên, nhưng ông nói vâng, và quay lại dặn Bà làm một bát to hơn bình thường đưa lên cho họ. Ba mẹ con cùng chụm đầu vào ăn, xuýt xoa ngon lành... Đứa bé đang ăn ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi : Mẹ ơi liệu năm sau nhà ta có được ăn như thế này nữa không. Người mẹ nhẹ nhàng nói : Chúng ta sẽ cùng cố gắng để được như thế nhé... Ăn xong họ lễ phép cảm ơn ra về. Ông bà chủ quán nhìn theo ái ngại... Một năm qua đi rất nhanh...lại đến sau 21h Giao Thừa sang năm, Ông bà chủ quán dường đã quên, thì lại như năm trước, ba mẹ con líu ríu bước vào như để trốn cái lạnh cắt da bên ngoài. Trông họ tiều tuỵ hơn, và người mẹ lại xin được phục vụ một bát mì. Ông chủ quán vồn vã, rồi bước vào trong... dặn Bà làm ba bát mì. Bà phúc hậu nói : ông ạ hãy làm một bát mì như ý họ. Nhưng bà làm để đủ no và ấm lòng cho Ba người. Họ ngồi vào chiếc bàn bình dị năm ngoái, ăn rất ngon, vui vẻ dặn dò nhau những việc phải nỗ lực hơn trong năm mới... Xong người mẹ đứng lên cảm ơn, muốn trả thêm tiền cho bát mì đó, nhưng ông bà ân cần từ chối : được Ba mẹ con đến đây, và nếu quán chúng tôi như là nơi Ba mẹ con có thể hưng phấn hơn cho những điều các vị cần cố gắng thì đã là điều thật qúy hoá rồi... Lại thêm một năm nữa. Ông bà đã đặt lên tấm biển giữ chỗ trên chiếc bàn đó trong quán, giành cho họ. Nhưng mãi sau 21 h không thấy họ quay trở lại... Ông bà có cảm giác buồn trống vắng, khẽ bảo nhau đóng cửa hàng để chuẩn bị Tất Niên... Cứ như thế trong nhiều năm sau đã thành thông lệ, mọi khách hàng cũng biết chuyện mà cảm động, không ai ngồi vào chiếc bàn đó đêm Giao Thừa cả... và ai cũng có ý nhâm nhi bát mì vừa mong đợi Ba mẹ con trở lại... Rồi lại một cái tết nữa... Đã quá 21h ông bà chủ quán định nói lời cảm ơn cuối năm với mọi người đang còn trong quán...thì tiếng chuông vang lên... Ông ra mở cửa, mọi người nhìn ra theo... Ba người : một phụ nữ lịch lãm và hai câụ thanh niên tuấn tú khỏe mạnh bước vào. Dường như quen thuộc, họ tiến đến chiếc bàn kia... Ông chủ khiêm nhường nhắc : thưa chỗ này đã được giành cho người khác ạ... Họ xin được ngồi ngay bàn sát bên. Ông chủ lễ độ chờ họ gọi... Người phụ nữ ngẩng lên : Xin cho ba chúng tôi Một Mát Mì... Trời ơi...Mọi người đều quay hết về phía họ : phải chăng các vị là Ba mẹ con ngày xưa? Chúng tôi đã mong chờ các vị bấy lâu... Dạ vâng là chúng tôi ạ. Chồng và cha chúng tôi bị tai nạn qua đời đã lâu, để lại món nợ rất lớn... chúng tôi đã vô cùng khó khăn nên đã nhiều năm không còn khả năng được ăn mì Tất niên nữa. Bây giờ mọi điều đã rất tốt đẹp, nên trở lại đây muốn được ăn bát mì như năm xưa, được hưởng tấm lòng của ông bà mà nhờ vậy chúng tôi đã thêm được sự ấm lòng để cố gắng vượt qua... Tất cả tràn đầy xúc động đứng lên bước lại quây quần và cung kính cảm tạ lẫn nhau.
P/s: Câu chuyện có thật:
Năm cuối cùng của đại học một buổi sáng trước khi lên giảng đường, sờ túi còn 8000 đồng (sinh viên mỗi bữa cơm chỉ có 4000đ vào thời điểm đó). Hắn vào một quán phở ở cổng trường gọi cho mình một bát mỳ  "ăn để cho một ngày thi cử", hắn ngồi đối diện với một bà cụ tuổi đã cao. Sau khi ăn song bà cụ hỏi bao nhiêu tiền để trả.
Bốn nghìn đồng cô chủ quán nói; bà cụ móc tất cả mấy lần túi mà cũng chỉ được mấy đồng lẻ cụ có vẻ bối dối, hắn nhìn bà cụ trông khắc khổ mà sống mũi cay cay, hắn đứng dậy trả tiền cho cả hắn và bà cụ với một câu nói nhẹ nhàng "hôm nay cháu mời bà" hắn bước ra khỏi quán mà không kịp nhận lời cảm ơn từ bà cụ. Tối đó về phòng trọ 3 thằng sinh viên không có mỳ tôm để ăn hắn bị chỉ trích thậm tệ mà không nói một lời nào.
Nhiều năm sau giờ đây hắn đã tốt nghiệp và đi làm, một hôm hắn đi công tác tại Hà Nội và thật tình cờ hắn lại đến quán ăn trước cổng trường năm nào, cô chủ quán giờ đã già rất nhiều nhìn hắn không nói gì, hắn gọi cho mình một bát mỳ khi ăn song hắn gọi trả tiền thì thật bất ngờ cô chủ quán nói "hôm nay cô mời cháu" hắn chẳng hiểu gì thì cô nói tiếp "nhiều năm rồi không gặp cháu nhưng cô vẫn nhớ chuyện bà cụ năm xưa ở đây". Hắn nhớ ra mọi chuyện và cảm ơn cô chủ quán kia ra về với một suy nghĩ: Phải chăng giá trị của cuộc sống là cho đi mà không mong ngày nhận lại. "Hãy sống cho điều ý nghĩa hơn"