Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

Đêm

Đêm không ngủ bên ly cafe lạnh không đường đắng ngắt.
Đêm yên lặng và bình yên đên kỳ lạ, khẽ chạm vào đâu đó trong ta nỗi buồn sâu thẳm, nặng chĩu, nhưng khi yên lặng như thế này ta thường hay suy nghĩ về quá khứ, về hiện tại, về tương lai. Nghĩ nhiều về gia đình nơi dang rộng vòng tay nâng niu che trở và xoa dịu những nỗi đau trong ta sau mỗi lần vấp ngã, là nơi tiếp thêm sức mạnh cho ta để ta bước tiếp trên đường đời đầy bon tren giả dối này.
Đêm yên lặng; nghĩ về bố! Mấy chục năm là lính, thời gian sống với gia đình của bố tính bằng mấy chục năm cuối của cuộc đời. Bố dạy ta phải biết mạnh mẽ, biết đối diện với sự thật, biết tự khẳng định mình. Bố thường nói đừng đặt câu hỏi vì sao mình ngã mà hãy nghĩ mình sẽ đứng dậy và mạnh mẽ hơn, ở đời quan trọng nhất là biết bao dung và tha thứ. Cho đến bây giờ những bài học về cuộc đời bố dạy ta luôn đúng và chưa có bao giờ là sai, đã không ít lần nhờ có những bài học của bố mà ta trưởng thành hơn, và nhờ có những bài học của bố mà không ít lần ta gượng đứng lên và cố gắng không bao giờ ngã nữa.... Nhưng cuộc đời là một bài toán khó không có quy luật và và định nghĩa nào cho riêng ai học thuộc. và ta đã không ít lần như thế.
Đêm! ta cần một bàn tay để nắm, một bờ vai để tựa, một hơi ấm của người cho bước chân thôi chênh vênh đi tìm sự bình yên cho một mảnh đời. Ta chợt nhận ra ta cũng không mạnh mẽ như ta tưởng, ta cũng yêu đuối với những cảm xúc mong manh lầm tưởng...

Đêm không ngủ ta gửi đi những tín hiệu vào khoảng không và chờ đợi... Nhưng tin nhắn không quay trở về! Ta buồn vì sao vậy nhỉ? Ta không trách gì bạn vì ta hiểu ta và bạn chưa là gì của nhau, với bạn ta cũng là một người quen chưa kịp thân, bạn còn có muôn vàn bộn bề cuộc sống của bạn. Vậy tại sao ta lại buồn thế nhỉ? Đã bao lần ta thầm nhủ; từ nay ta sẽ đứng bên lề cuộc sống của bạn....vậy mà. Thì thôi bạn nhé ta và bạn đã không là gì của nhau thì xin đừng chạm vào làm tổn thương nhau. Ta sẽ giữ mãi tình yêu thương và sự quan tâm về bạn, ta hứa sẽ là chiếc vỏ ốc của bạn, che chở cho bạn... Nhưng bây giờ có lẽ bạn chưa cần tới cái vỏ ốc này. Một ngày nào đó khi bước chân của bạn mệt mỏi với cuộc sống này ta sẽ trở về và đi bên bạn như ta đã hứa và đã làm cho bạn. Có thể bạn sẽ trách ta! nhưng hơn ai hết bạn hiểu ta không thích mọi thứ chỉ là trách nhiệm. Và ta, ta cũng không muốn bạn có thêm một mối bận tâm nào dù là nhỏ nhất, bạn biết ta đã quá mệt mỏi với cuộc sống này phải không bạn?

Đêm là khi ta đi tìm câu trả lời về hạnh phúc.
Hạnh phúc là gì nhỉ? Ta có một gia đình thương yêu để trở về khi bước chân mệt mỏi trên đường đời, ta có một công việc ổn đình, một cuộc sống sung sướng và đầy đủ theo một nghĩa nào đấy đối với nhiều người. Vậy mà sao trong ta chỉ là những khoảng trống lấp mãi không đầy, hạnh phúc với ta nhọc nhắn đến vậy sao?
Ta biết rồi mọi thứ sẽ trở thành quá khứ, ta đã đi được quá nửa 1/3 đời người, đã chứng kiến biết bao nhiêu thăng trầm của  cuộc sống, ta trưởng thành bằng những tổn thương và đổ vỡ. Ta đánh mất sự hồn nhiên của tâm hồn, ta trở lên âm thầm và lặng lẽ. Ta đã làm gì sai? Câu trả lời chỉ là dấu chấm lặng.....
Đêm nay ta để trái tim mình thêm một lần thổn thức, thêm một lần nuối tiếc trong đời. Ngày mai, khi ánh bình minh lên, ta lại là ta giữa cuộc sống bộn bề lo toan của đời thường.
Ta lại là chính mình.